Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Cũng có hôm ngủ khá say. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào.
Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì.
Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này.
Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.
Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy.
Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.
Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.
Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có) Đó là hạn chế của bạn. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ.
Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.
Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu.