Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má. Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả.
Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn.
Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Rồi ông lại bảo: Thôi. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ.
Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.
Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.
Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Không, tôi không cần biết. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.
Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Tuổi phát dục đâm không bình thường…
Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Làm một bài thơ dở để được khen. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.
Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi.
Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp.