Là con trai cả của chủ tịch công ty máy tính thương mại quốc tế, Thomas Watson Jr. Jeannette lo lắng cho bản án đối với chồng sắp cưới. Việc tách-nhập chỉ là nhu cầu của từng thời đại.
bất lợi cho Tom, bởi vì ở đó dù là nhà của Tom hay của Watson thì ông bố sẽ dùng quyền lực gia trưởng bất cứ lúc nào. Watson đang bận bịu với việc nhận chức chủ tịch ICC. Rồi tòa án cũng tuyên bố mức án như vậy.
Bằng cách như vậy, chúng tôi nghĩ, bạn đọc sẽ thấy thú vị khi tư tưởng của nhà sáng lập luôn được đối chiếu, phản biện và phát triển từ thế hệ đi sau. Rand thay kiểu chữ Beton Bold, hơi ốm, của Watson thành kiểu chữ City Medium. Khi Watson đến CTR làm CEO vào năm 1914, lúc ông 40 tuổi, các nhân viên IBM đã thấy trên bàn ông chữ THINK được viết hoa.
Dĩ nhiên là Tom không thiếu xe hơi nhưng chỉ muốn phản kháng ông bố gia trưởng và kếch xù của mình mà thôi. Cái tên này sẽ gây mệt mỏi cho Watson. Nhưng Watson chỉ có thể gật đầu khi Tom cả gan thay luôn cả phương thức kinh doanh của cha: Thay vì cho thuê hãy bán đứt sản phẩm cho khách hàng.
Trong sự kiện làm nhỏ thẻ đục lỗ, Watson đã thành công khi nhân danh khách hàng, để quy tụ các phe phái trong nội bộ. Sau nghi thức long trọng, Watson được báo tin tình hình phố Wall. Đặt tất cả vào nỗ lực của bạn; trên tất cả hãy đặt vào đó toàn bộ nhân phẩm của bạn.
IBM hiện tại đã trở lại thời hoàng kim, tuy rằng không còn ở vị trí thống lĩnh trong ngành máy tính nữa, bên cạnh những Dell, Apple, Microsoft. 1914 cho thấy Watson nhận một mức lương không cao lắm là 25.000 đôla và được chia 5% lợi tức sau thuế. Nhưng cũng chính tác giả cho biết rằng, ông chủ IBM chưa bao giờ ban hành một quy định chính thức nào về những bộ trang phục vest đen cho đội ngũ bán hàng.
Họ chỉ khác nhau về phạm vi: xã hội của bà chủ tiệm tạp hóa là một khu phố, còn xã hội của Sam mang tầm cỡ thế giới. Watson đã khai sinh khái niệm phần mềmtrong thời đại của mình. Tom xác nhận điều này trong tự truyện của mình và nói với con gái vào cuối đời.
Đồng phục, trong mắt Watson, đó là một dấu hiệu của lòng trung thành, một khối thống nhất và là một cách truyền thông hiệu quả với khách hàng. Watson lo lắng vì không biết gia sản cả đời có thể nào chuyển vào tay một người mải chơi và chán ngán IBM như Tom? Tình hình thật nguy hiểm khi Tom xác nhận với con gái vào cuối đời rằng ông đã rất sợ hãi nhận lĩnh IBM. Ông dành nhóm đối tượng này để truyền tải thông điệp riêng cho mục tiêu kinh doanh của công ty.
Đó có lẽ là một nhận định chuyên nghiệp. Đến những năm 1990 của Gerstner là 130 quốc gia. Nhưng cả đời ông, với một IBM khác hẳn, là một thông điệp thuyết phục để chuộc lại lỗi lầm.
Và 80 năm qua, những câu chuyện phi thường vẫn được tập đoàn IBM viết tiếp như một loại thước đo về khả năng của con người. Điều này, phải kể đến lý thuyết gia quản trị hiện đại Peter Drucker. là thực tế tuyệt vời nhất để đo lường mọi lý thuyết.