Lúc này họ lại tưởng tôi đùa. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Rất rối rắm và hoang mang.
Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình.
Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Bịt tai lại, im lặng, là xong. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ.
Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.
Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Nhất là một khuôn mặt cũ.
Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết. Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai. Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu.
Con sông trước mặt thật xanh và êm. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó.
Bạn cần trả công và cả tự do. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Nhưng mưa dầm thấm lâu.
Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn.
Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. Miệng họ mặc kín mít áo quần. Ông bảo: Em nói tiếp đi.