Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Đừng thuyết giáo vô ích.
Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Trượt theo hai bên má. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm.
Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ.
Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. Bạn lại muốn lưu lại. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi.
Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống.
Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Tôi biết ông rất yêu vợ.
Nhà văn quì bên giường vợ. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng. Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ.
Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.
Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá.
Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời.