Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.
Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu. Tôi không hề phản đối. Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi.
Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng.
Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống.
- Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Cái vực của sự hỗn độn.
- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn.
Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Cá với bác gái xem đội nào thắng.
Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Có phải tôi nói đâu. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn.
Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Rồi chúng tôi vào phòng tập. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.
Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Bàn tay kia cũng không phải của nàng. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.