Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình.
Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu.
Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi.
Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không. Giữa đời sống và nghệ thuật.
Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Vừa lo lắng, vừa háo hức. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.
Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Bạn ghét sự đợi chờ. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.
Cũng chẳng nhớ được nhiều. Có lí do cũng không khóc. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng.
Nhưng lại thấy buồn nôn. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích.
Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi.
Nhưng mệt mỏi thì sao. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng.