Tôi nghĩ việc này không khó, cái khó là sau đó bạn duy trì cuộc nói chuyện đó ra sao kìa. Đây là ngày đầu tiên tôi bước vào nghề phát thanh. Đôi mắt xanh của Stevenson nhấp nháy.
Sau lần thất bại ở đài phát thanh Miami, tôi đã tự nghiệm ra nguyên tắc này. Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami. Có một điều tôi rất muốn nói là các cầu thủ của chúng ta cần có một quỹ lương hưu ưu đãi hơn nữa.
Tôi sẽ nhìn vào camera và nói: Tôi đang đi dạo ở dưới kia thì được người ta đưa lên đây, giao cho tôi bản tin này và bảo rằng Brokaw bệnh rồi, hãy thế chỗ anh ấy… Cuộc trò chuyện tự nhiên và chân thành như thế thì mới thích chứ! Dĩ nhiên nó không chữa được tật nói lắp, cũng không thay đổi được xuất xứ của một anh chàng nhà quê, nhưng nó giúp bạn tạo được lòng tin ở người đối diện. Bob Hope cũng khiến tôi thất vọng với lý do tương tự.
Tôi chỉ là một nhà chính trị!! Trong cuốn sách: You Can Negotiate Anything, Herb nhấn mạnh rằng muốn đàm phán thành công thì bao giờ cũng phải có một niềm tin mạnh mẽ, không bao giờ để cho đối phương thấy sự nao núng. Hãy nhỏ nhẹ trình bày lời giải thích, và đừng quên dùng hai chữ giúp tôi:
Trước gọi dân gốc Tây Ban Nha nay đổi thành người Mỹ Latinh (Latino). Tôi đã nhiều lần nói trước khán giả của đủ mọi tầng lớp. T-t-ôi biết tôi n-n-ói rất r-ất khó kh-ó-ó nghe, nhưng tôi v-ẫn r-r-ất vui khi được nói ch-ch-uyện với bạn.
Sẽ đáng tiếc nếu bạn quen lối nói mang tiếng là thời thượng mà vứt đi lối nói đơn giản, quen thuộc với mọi người. Sự cởi mở hào hứng của bạn sẽ xua đi không khí căng thẳng ngột ngạt. Và cuối cùng, đi dự họp thì nhớ mang theo sự hài hước của bạn.
Rồi vặn volume xuống, lấy hơi chuẩn bị nói… Nhưng cha mẹ ơi, cái miệng của tôi bỗng khô khốc như một miếng bông gòn! Và không một từ nào thoát ra cả. Tôi viết đôi dòng lý lịch và đánh liều nộp lên đài. George trả lời: Mỗi ngày tôi hút 10 điếu xì-gà, uống hai ly rượu mỗi trưa và thêm hai ly nữa vào buổi tối.
Người nói quá nhiều sẽ bị nhàm chán, hoặc có thể phải trả một giá đắt: Đánh mất sự tín nhiệm. Dù không ngồi vào ghế khách mời trong chương trình của tôi, bạn cũng nên rút kinh nghiệm từ họ. Hãy đứng thẳng người trong một tư thế thoải mái, còn hơn là bạn khum người xuống hay đứng xiên xiên vẹo vẹo, trông rất xấu và không nghiêm túc.
Quả là thành công ngoài sự mong đợi. Tôi nghĩ cách hỏi này không có gì là sai cả. Những câu hỏi như vậy có hai mục đích: giúp cho các bạn làm quen với nhau, hiểu biết về nhau rõ hơn so với những lời giới thiệu sơ lược ban đầu; và đây cũng là dịp để đo thử kiến thức của đối phương, bạn sẽ bắt đầu biết họ thuộc trình độ nào, có quan tâm thời sự hay không…
Những giá trị từ quá khứ không phải là sai, đơn giản là nó không còn phù hợp nữa ở thời kỳ mới, thế thôi. Hãy đặt những câu hỏi mà mọi người đều có thể nói lên quan điểm riêng của mình. Người ta bắt đầu gọi điện lên đài, nhưng họ không nhận được một câu trả lời nào cả.