Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to. Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ.
Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Chạy đi mua thì không có hứng.
Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt.
Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này).
(Còn với đàn ông thì không thích rồi). Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.
Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người.
Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi. Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.
Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Hiếm người thấy đỏ mặt.
Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa.
Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật.