Mà lại nghĩ về con người. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người.
Xung quanh chỉ có đổ nát. Thấy mặt mình mát lạnh. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng.
Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Phải, đó là tôi tự cô lập mình.
Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không.
Đời sống cần những đột biến. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.
Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Nhất là một khuôn mặt cũ.
Đến chỗ học không phải để học. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà.
Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy.
Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình.
Nhưng bác ta không tin. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ.