Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm.
Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường. Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng.
Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm.
Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Mà việc này xảy ra như cơm bữa.
Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.
Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng.
Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về.
Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.
Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra.
Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó.