Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Cuối mùa lại ra đợt mới. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai.
Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.
Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Em sẽ thôi là một sinh linh.
Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.
Giữa quãng ấy, nó còn vận động. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.
Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Tôi không có bản lĩnh. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả.
Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa.
Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ.
Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có.
Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây.