Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Tôi lại dẫn ông anh đi. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn.
Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được.
Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy. Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Hắn biết vì hắn đã từng. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.
Mất mất người kể chuyện. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng.
Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.
Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay.
Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.
Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố. Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn.
What Ive felt what Ive known never shine through what I know Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.