Tôi chỉ mê mẩn nghe thôi. Tôi không đả động gì tới tiền mướn nhà hết. Thực là một sự quảng cáo cực tốt cho ông.
Ông nói rằng không biết và khuyên tôi hỏi "Nghiệp đoàn kiến trúc sư". Nhưng chúng ta hãy đọc đã. Tại sao? Tại người viết đã xin người nhận bạn cho một ân huệ nhỏ, mà như vậy tất nhiên người nhận thư tự thấy mình quan trọng lắm.
Vì tư tưởng đẹp thì hành vi rất đẹp. Đời sống trong những quán trọ nhà quê đó không vui thú, cũng không đủ tiện nghi; nhưng sống như vậy, ông còn thích hơn là về nhà để thấy bà Lincoln với những cơn tam bành, lục tặc của bà ấy. Tại sao? Tại người viết đã xin người nhận bạn cho một ân huệ nhỏ, mà như vậy tất nhiên người nhận thư tự thấy mình quan trọng lắm.
Ông có đức tự tin, đức đó quý lắm, nếu không phải là cần thiết. lương y bảo tôi động mạch, bị bệnh thần kinh viêm. Nhưng sáng nay, ông hội trưởng của chúng tôi đã nghiên cứu với tôi những tờ báo cáo về kết quả cuộc tuyên truyền trước và cậy tôi cho biết cuộc tuyên truyền đó đã giúp cho hội tăng gia được số hàng bán là bao nhiêu.
6- Nó bồi dưỡng kẻ mệt nhọc, nó là hình ảnh bình minh cho kẻ ngã lòng, là nắng xuân cho kẻ buồn rầu, và là thuốc mầu nhiệm nhất của tạo hóa để chữa lo âu. Những kẻ đó sướng hơn chúng ta nhiều lắm. Khi viết xong, ông đọc cho bà mục sư nghe.
Ông xử trí khéo léo như vầy; ông khen lớn: "Bài diễn văn của anh thiệt hay; đáng khen lắm; không ai làm hơn được. "Kẻ nào không quan tâm tới người khác, chẳng những sẽ gặp nhiều sự khó khăn nhất trong đời, mà còn là người có hại nhất cho xã hội. Nếu bạn không đồng ý với họ, tất bạn muốn ngắt lời họ.
Bạn muốn kêu món gì thì kêu, ăn xong rồi, bạn tính tiền lấy, rồi khi ra, đem lại quỹ trả. Và vấn đề đó giải quyết xong lập tức. Hồi chú bằng tuổi cháu, chú vô lý hơn cháu nhiều.
Muốn có hạnh phúc, nó phải được xây dựng trên một nền tảng đã nghiên cứu một cách thông minh và khoa học, cũng như một ngôi nhà khéo cất vậy. Rồi lại không tiếc lời cám ơn. Đã từ lâu, nhà đúc chì quen tỏ sự quan trọng của mình bằng giọng thô lỗ với người lại bán hàng cho ông và la ầm lên, mời họ "cút".
Bây giờ người ta không biết xây nhà đẹp như vậy nữa. Tại sao người ta nhãng bỏ khoa tâm lý thực hành như vậy mà nhồi biết bao những môn vô ích khác. "Nếu tôi dùng phương pháp của những người mướn phố khác, chắc chắn tôi đã thất bại như họ.
Các bạn có thể đọc hàng tá những sách về tâm lý mà không kiếm được một lời vừa đúng vừa nhiều nghĩa như câu đó. Rồi đặt đĩa lên bàn, chị thở dài, ngây ngô nói: "Thưa bà, thiệt tôi không bao giờ ngờ như vậy". Nhưng ông Disraeli đã khôn ngoan mà chịu an phận.