Ông hầm hầm hỏi tôi sao lại làm như vầy, như vầy. Tôi không cãi lời ông, chỉ hỏi xem nhiệt độ trong xưởng là bao nhiêu. và bạn sẽ thấy họ thức suốt đêm để tập tành cho hoàn hảo.
Cũng như hết thảy những người dẫn đạo quần chúng, ông biết rằng cách thần diệu nhất để chiếm lòng người là bàn tới vấn đề mà người đó thường ấp ủ trong lòng. Tại sao? Tại người viết đã xin người nhận bạn cho một ân huệ nhỏ, mà như vậy tất nhiên người nhận thư tự thấy mình quan trọng lắm. Có biết nguyên do đó, bạn cũng chẳng cần nhắc tới làm chi.
Cái đó có chi lạ? Ai trong chúng ta mà không tự cho là quan trọng, tối quan trọng? Đó là phương pháp của nhà diễn thuyết Lowell Thomas. Lincoln đã nói để trút những nỗi suy nghĩ nó đè nặng trong lòng ông, như vậy để cho óc ông được sáng suốt.
Để tôi mang về vẽ lại hết. Chú đã làm nhiều cái bậy đến nỗi chú không dám chỉ trích một ai hết. Ông khuyên tôi nhiều điều rất quý về cách giữ gìn khu vườn nhỏ của tôi.
Chưa dứt lời thì Von Bulow đã tự biết mình lỡ lời. Vì chính tôi cũng có khi thấy khó thi hành những điều tôi đã chỉ cho các bạn. Không thể được! Ông Thomas bảo tôi: "Này anh Dale.
Giọng chàng tốt; chủ nhật hát ở nhà thờ và thỉnh thoảng hát trong những lễ cưới để kiếm vài mỹ kim. hôm qua chứng khoán xuống giá. Khi Lawes tới, ông hỏi bằng một giọng vui vẻ: "Sao? Tôi để ông giám đốc khám Sing Sing, ông nghĩ sao? Phải có một người giỏi mới được".
Hai người lại đứng trước cửa sổ, ông Eastman nhũn nhặn và kín đáo như thường lệ, lấy tay chỉ những công cuộc ông đã gây dựng để giúp nhân loại. Đã từng có người bắt tay vào việc làm với một lòng hoan hỉ vô biên và vì vậy mà thành công. Với một giọng êm đềm bà nói: "Dượng cháu mua chiếc xe này được ít lâu thì mất, từ hồi đó cô chưa đi nó lần nào hết.
Đàn ông bao giờ cũng muốn lánh mặt một người đàn bà gắt gỏng. Các bạn chắc đã đoán được. Một văn sĩ đã nói: "Nhiều người mời lương y tới chỉ để kể lể tâm sự thôi".
Cho nên họ bất đắc dĩ phải vâng lời, càu nhàu, oán hờn. Cuống họng tôi như cái bàn nạo dừa. Có một định luật quan trọng nhất mà chúng ta phải theo khi giao thiệp.
Nhiều khi muốn cho một người mắc bệnh càu nhàu kinh niên nguôi cơn giận chỉ cần có một người kiên tâm hiểu họ, chịu làm thinh nghe họ, để họ mặc tình phùng mang, trợn mắt như con rắn hổ, phun ra ngoài cái nọc độc nó làm cho họ đương nghẹt thở. Chỉ nên nói rằng bữa cơm lần đó không được hoàn toàn bằng những lần trước thôi. Trong lúc điểm tâm cha lại khiển trách con nữa: con đánh đổ sữa, con nuốt vội mà không nhai, con tì khuỷu tay lên bàn, con phết bơ lên bánh nhiều quá.