Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Và bản thân họ phải tự thoát ra.
Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương.
Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người.
Viết là một lao động kỳ diệu. Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn.
Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người.
Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng.
Đến lượt máy treo ngược người. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.
Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra.
Chẳng có gì để thấy xót thương. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con.
Mệt và không thích thú. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân.