Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.
Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng.
Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.
Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.
Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc.
Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích.
Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.
Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều.
Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách.
Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu. Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt.