Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên.
Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau.
Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó. Cuối mùa lại ra đợt mới.
Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới.
Vật chất? Bạn đâu có. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Tôi không có bản lĩnh.
Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương.
Nghĩ có vẻ khúc chiết. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả.
Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền.
Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. Muốn được tin tưởng một lúc.
Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ. Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe. Càng kéo nó càng lùi lại.