Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Hiếm người thấy đỏ mặt. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.
Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào… Nhà văn quì bên giường vợ.
Thật ra, một ngày của bạn không dài. 18 tuổi là được tự do. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh.
Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ. Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy.
Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu.
Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Ta thấy đã đủ ớn rồi.
Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn.
Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi.
Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ.
Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình. Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi.