Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển. Hoặc về sau mới lí giải được. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục.
Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin.
Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Lưu ý: Hắn không chắc là tôi.
Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé.
Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.
Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại….
Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Ông anh chuyển sang bể nóng.
Thế giới đầy rẫy những hận thù. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.
Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được.
Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay. Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc.