Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ.
Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Họ là mỗi con người.
Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia).
Về trả vay, cho nhận. Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết. Rồi ông lại bảo: Thôi.
lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn… Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.
Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.
Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được. Ngôn từ không có gì mới. Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên.
Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa.
Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi.
Bao người làm được sao mi không làm được. Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất. Và cô bạn ấy phá lên cười.