Chatxes

Banh lồn bạn thân xinh đẹp cho người yêu địt

  • #1
  • #2
  • #3
  • Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Bây giờ, hãy trở lại là bạn.

    Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức.

    Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy.

    Mấy con hổ cũng thế. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Đã bảo chả thích viết đâu.

    Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Trước đây, bạn từng rất khỏe.

    Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình. Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót.

    Như bình mình chẳng hạn. Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.

    Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Cũng thành thói quen rồi.

    Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.

    Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap