Một Al Gore trong chính trị khác với một Al Gore ở đời thường. Don tới bàn của Sinatra để nhờ một việc. Nó tìm hiểu tất cả những việc xung quanh anh…
Khán giả thấy tôi đột nhiên biến mất. Anh biết nhìn nhận xã hội góc cạnh hơn, sâu rộng hơn. Chỉ cần nói một cách chân thành rằng: Tôi xin chia buồn.
Nhưng người khách làm tôi bất ngờ nhất, không ai khác hơn là Robert Mitchum. Và biển ngôn từ ngày nay hỗn loạn lắm. Tôi tiếp tục: Butte Montana là thành phố có tỉ lệ phạm pháp thấp nhất ở phương Tây.
Có khoảng cách nào không, giữa lòng tin và sự đa nghi? Có lý do nào chính đang hay công bằng không khi chúng ta còn chần chừ chưa chịu đổi từ phái yếu sang quý cô? Dĩ nhiên không phải mọi phụ nữ nào cũng gọi là quý cô quý bà được. Tôi thích nói đến nỗi ở đâu cần là tôi đều có mặt, không kèm theo bất cứ một đòi hỏi nào. Khi còn trẻ bà từng gặp mặt tổng thống Abraham Lincoln.
Trời ạ, nếu có một con ma vô hình lọt vào thao túng thị trường chứng khoán, ắt hẳn sẽ biến một kẻ vô gia cư hóa thành tỷ phú giàu cỡ Bill Gates chứ chẳng chơi. Ô, thằng bạn đằng kia lâu lắm rồi mình chưa gặp, có lẽ mình qua đó một lát nhé. Từ đó tôi luôn cân nhắc khi đặt câu hỏi, không phải lúc nào cũng nói theo thói quen được.
Nhờ vậy tôi không còn thấy run nữa. Và tôi không biết nên chọn đề tài nào để nói… đừng gây cho người đối diện cảm giác khó hiểu và khó chịu.
Ngày nay, từ cấm kỵ (taboo) đã vơi bớt nặng nề vì càng ngày chúng ta càng cởi mở hơn với những tư duy, quan điểm mới. Hơn thế nữa, Frank luôn có những nhận xét mới lạ, những suy nghĩ mà không phải ai cũng có. Chuyện gì phải đến đã đến.
Thời ấy tin tức truyền đi bằng miệng, người ta chỉ được học vài cấp lớp thấp ở trường… Và thế là từ ông bà của mình, Andrew đã có một kho tàng kiến thức. Người từng trải hơn bạn chắc chắn sẽ có những suy nghĩ chín chắn hơn và sẵn lòng giúp bạn mở rộng tầm nhìn. Tùy sự lựa chọn của bạn, hoặc mang tính khoa học hoặc tính nghệ thuật, một lọ hoa mềm mại hay những vật trang trí có góc cạnh, tất cả đều có tác dụng không nhỏ đến tâm lý người dự tiệc.
Năm ấy tôi tròn mười ba tuổi, theo phong tục của người Do Thái thì tôi đã đến tuổi làm lễ Bar Mitzvah, buổi lễ chứng minh một chàng trai trẻ sắp sửa vào đời. Không may là trò đùa này lại thành công ngoài sức tưởng tượng. Bạn biết không, tôi như một đứa trẻ lang thang không một xu dính túi, và cứ sáng sớm lại tha thẩn đến cổng đài phát thanh.
Người ta đặt tôi ngồi xuống một cái ghế quay. Thái độ hào hứng, cởi mở. Sau đó, anh ta qua đời.