Chúng ta thích sống trong những tin tưởng mà chúng ta đã quen nhận là đúng rồi. Vì đông quá, không thể kiếm ăn trong tỉnh đó được, họ phải đi ngựa từ tỉnh lỵ này qua tỉnh lỵ khác, theo sau ông tòa David Davis để cãi trong những lúc ông này xử án khắp trong miền. "Ông (Wilson) bảo tôi rằng ông sẽ sung sướng lắm, nếu tôi chịu nhận chức Tổng trưởng Quốc khố.
Người bán hàng làm bộ coi đứa bé như một người quan trọng, hỏi: "Cậu muốn mua chi?". Chiếu bóng có mục đích đó, truyền thanh cũng có mục đích đó. "Bài diễn văn của anh thiệt hay; đáng khen lắm; không ai làm hơn được.
Tuần trước, đọc qua một tạp chí, tôi thấy một bài phỏng vấn kép hát bóng Eddie Cantor. Vợ chồng tôi đã âu yếm mà xây dựng nó, sau khi ấp ủ nó trong lòng gần nửa đời người. Con chơi bi, đầu gối quỳ lên cát, vớ rách hở cả thịt ra.
Bà nó hứa mua cho nó một bộ nếu nó hết đái dầm. cậy ông Mahomey chế tạo một kiểu máy mới, dùng trong kỹ nghệ dầu lửa. Và cha đã cau mày: "Ngay người lên!".
Mà cặp vợ chồng đó có đủ những điều kiện của hạnh phúc. Tại sao quả quyết tranh biện với ông ấy? Đừng gây với ai hết". Lần sau lại, tôi không mất công đưa con số và dẫn chứng làm chi.
Bức thư ấy, tôi chép lại đây. "Vì hàng hóa cứ chiều mới tới ga chúng tôi, cho nên sự khuân hàng lên xe có điều trở ngại: công việc nhiều quá, phải bắt người làm công làm thêm giờ, xe cam nhông phải trễ, gởi đồ cũng trễ. Nếu làm trái luật đó tức thì những nỗi khó khăn sẽ hiện ra.
"Từ hồi đó, ông đã kiếm việc cho nhiều hướng đạo sinh của chúng tôi mà cha mẹ nghèo. Trái lại, khi một người nói "có", cả cơ thể người đó đều thẳng duỗi ra trong một thái độ sẵn sàng tiếp đón. Ông Cobb trả lời: "Thưa ông, có lẽ tôi chỉ là người gặp nhiều may mắn nhất mà thôi".
Ngày nào cũng như vậy. Họ tôi gốc ở Hòa Lan qua cư trú ở đây gần được hai trăm năm rồi". Tại sao ta không dùng chiến thuật đó với người? Khi người ta hỏi ông Thủ tướng Lloyd George tại sao ông nắm được quyền hành lâu mà ông khác thì bị lật đổ, bị bỏ rơi, ông đáp: "Tôi luôn luôn ráng kiếm mồi hợp với sở thích của cá".
Tôi muốn bắt đầu bức thư tôi bằng câu đó. Bà góa và giàu đó, đã không trẻ, không đẹp, cũng chẳng tài hoa gì. Chương Mười Một Kích thích thị giác và óc tưởng tượng của người
Tan giờ học, cậu phải kiếm tiền bằng cách lau cửa kính một tiệm bánh mì và lượm những cục than vụn mà những xe chở than để rớt trên đường. Bệnh nhức răng giày vò người đó hơn là cảnh đói kém làm chết cả triệu dân Trung Quốc. Ta sẽ bịp chúng dễ như chơi".