Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.
Nên cứ phải từ từ từ từ. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.
Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ.
Nó vẫn còn hoang dã. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí. Ai theo thì sống, ai chống thì chết.
Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác. Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn.
Rồi lại đây ngủ bên em. Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước.
Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế. Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.
Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.
Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo.
Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Cái này họ cũng nhầm. Như người ta đốt vàng mã thôi mà.