Bạn nên nhớ rằng sự chăm chú lắng nghe sẽ giúp bạn có thể phản ứng lại tức thì những gì người khác nói. Kết quả là: Bài tường thuật trực tiếp kỳ quái nhất được mọi người thông cảm và tán thưởng nhiệt liệt. Bạn sẽ ghi điểm hơn nhiều nếu chỉ nói khi nào cần thiết, nếu những lời nói của bạn bao giờ cũng tinh tế và sâu sắc.
Hỏi về các vấn đề mà họ hoàn toàn có thể trả lời được. Giờ đây ta cũng phải biết rằng nó đã kết thúc. Cha là người mà tôi gần gũi nhất.
Nhưng tôi nghĩ không hẳn như vậy. Thế là, lại thêm một môi trường nữa để tôi được nói! Sao bạn không bắt chước tôi nhỉ? Đặc biệt là khi bạn muốn nói chuyện hay diễn thuyết trước công chúng. Andrew có hai ông bà nội và hai ông bà ngoại, anh rất thương kính ông bà và luôn gần gũi trò chuyện với họ từ thuở nhỏ.
Như trong chương trình trò chuyện với cựu phó tổng thống Dan Quayle năm 1992, chúng tôi bàn về luật hạn chế việc phá thai một trong những vấn đề nóng bỏng lúc bấy giờ. Lúc này tôi mới nghĩ trong đầu là nên nói cái gì tiếp theo. Khi ấy ông là đại sứ Hoa Kỳ tại Liên Hiệp Quốc.
Trái lại, việc phân ưu sẽ nhiều hơn nơi tang lễ. Khổ nỗi, người ta dường như không mặn mà gì với việc chú ý lắng nghe cho lắm! Ví dụ như khi bạn nói với gia đình hay bạn bè rằng máy bay của bạn sẽ cất cánh lúc tám giờ, thì cứ y như rằng, trước khi chia tay họ lại ngơ ngác: Máy bay cất cánh lúc mấy giờ thế nhỉ?. Tôi nghĩ rằng chỉ có Joe cha mới biết phần còn lại của câu chuyện.
Tôi trả lời rằng tôi vẫn cứ thành thật mà thôi. Sao thầy không làm nhiều hơn thế, thưa thầy? Với một cuộc điện thoại không liên lạc được thầy đã ra chỉ thị cho cả trường làm lễ tưởng niệm Gilbert. Vị khách mời có óc khôi hài này đã lôi cuốn được tất cả mọi người.
Cố ca sĩ Frank Sinatra là một ví dụ. Một Al Gore trong chính trị khác với một Al Gore ở đời thường. Thầy đang sai lầm đấy ạ.
Tôi không hề quan tâm đến chuyện tiền bạc. Hoặc là: - Có lẽ tôi đã không hiểu kỹ vấn đề lắm. Đó là tiếng đầu tiên và cũng là tiếng cuối cùng mà tôi nói.
Nói chuyện hài hước thuộc về một phong cách riêng của bạn. Tất nhiên mọi khán giả đều nhìn thấy cảnh tượng khôi hài đó. Bạn có đoán được tôi làm gì không? Tôi nói với khán giả rằng tôi quá hồi hộp, rằng tôi đã làm phát thanh viên trên radio ba năm nay, nhưng đây là lần đầu xuất hiện trên truyền hình… Và cả việc ai đó ấn tôi ngồi vào cái ghế quay này nữa.
Một người rất nhạy bén và luôn quan tâm sâu sắc đến những câu chuyện kể, những suy nghĩ cảm xúc của các vị khách mời. Trước kia chúng ta hay nói về Jackie Robinson và Dwight Eisenhower, rồi thì JFK và Elvis. Tại sao thế? Có ai đó vừa bước chân vô ngành cảnh sát, ồ, dĩ nhiên là tôi sẽ hỏi tại sao ngay…