Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.
Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Như những lúc tôi không cần em.
Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.
Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi.
Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Theo cách mà bạn lựa chọn. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.
Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau.
Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Nói chung là tốn thời giờ.
Và một số lí do khác… Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra.
Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.
Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.