Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác. Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan.
Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở. Sao lại xé sách hở con. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt.
Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp.
Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.
Bây giờ bác đang trăm mối lo. Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn. Chúng tôi đã chết rồi.
Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp.
Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào.
Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng.
Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí. Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả.
Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này.