Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.
Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?
Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.
Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Phải hết sức giữ gìn. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ.
Tôi tống vào thùng rác. Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Đơn giản là để sống.
Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người… Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người
Hoặc sẽ bắt mình quên. Mà không xuyên sang tai bên kia. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất…
Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người. Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.
À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.
Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc.