Phải tập trung vào học. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Tại sao mọi người lại ngủ được.
Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.
Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Và lại thấy quyển sách bị xé. Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi.
Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.
Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Tôi muốn thi xong được để yên. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì.
Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào.
Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình. Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.
Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về.
Cuối mùa lại ra đợt mới. Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả.
Tôi cười khùng khục trong họng. (Còn với đàn ông thì không thích rồi). Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn.