Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Cái này không rõ lắm. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.
Và bản thân họ phải tự thoát ra. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy.
em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.
Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Ông lão giật thót mình: Ấm!
Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.
Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn.
Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi. Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử.
Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính.
Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận.
Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ.