Ta cõng nàng đi trên sóng. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm.
Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ. Rút kinh nghiệm nhé con.
Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột.
Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.
Cũng là để thăm dò phản ứng. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.
Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai.
Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn. Dòng họ nhà mình phải rạng danh…
Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột. Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết. Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc.
Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Con không nói thì làm sao mẹ biết.
Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng.