Lúc ngồi ôn lại những hành vi trong tuần, tôi thường thấy khổ sở lắm. Người nào ích kỷ không nghĩ tới bạn bè, sẽ gặp những nỗi khó khăn nhất trong đời và làm hại xã hội nhiều nhất. Trong khi đọc mấy hàng ấy, tâm hồn tôi dịu hẳn đi, thiệt là huyền diệu! Những lo lắng, sợ sệt, phiền muộn tiêu tan hết, nhường chỗ cho can đảm, hy vọng và tin tưởng quyết thắng.
141 Mỹ kim, mà con số ấy chính là lợi tức của ông vậy. Tôi cũng buồn vì một cái thẹo xấu xí nằm ngay giữa trán do tai nạn xe hơi nữa. Rút cuộc, một năm sau tôi mới nhận thấy một sự thực hiển nhiên, để rồi cụt hứng và phẫn uất.
Và rồi cô được lợi cái gì? Lời khen? Không. Ta chẳng dại gì mà nghe. Bi kịch hồi tuổi thơ và tuổi xanh của tôi là cảnh nghèo.
Tôi sẽ trở về phòng giấy xét lại cách làm việc của tôi mới được. Gặp gió mùa, dông tố, đáng lẽ chết vì sợ, thế mà không. Lệnh rằng tôi phải coi một bọn năm người khiêng chất nổ vào khoang thứ năm trong chiếc tàu của chúng tôi.
"Ngày hôm nay là ngày Thượng Đế ban cho ta. Rồi đưa cho người quen đọc. Trái lại, nó là tinh tuý của một triết lý sâu xa: "Tinh thần của ta ra sao thì đời ta như vậy".
Tôi đáp: "Cho gió khỏi lọt". "Ngày hôm nay là ngày Thượng Đế ban cho ta. Rút cuộc, một năm sau tôi mới nhận thấy một sự thực hiển nhiên, để rồi cụt hứng và phẫn uất.
Chỉ vô ý một chút là chiếc tàu này sẽ nổ tung lên. Một sàn gỗ cứng còn làm khoan khoải hơn là đệm lò so. Ông tuyên bố rằng nếu ta biết được có làm cách nào để biến đổi ánh sáng mặt trời, nước và than thành chất đường thì ta thay đổi được văn minh của nhân loại.
Ông tin chắc thế nào cũng chết trong phòng và xác sẽ vùi sâu dưới tuyết. Đó là bước đầu đưa tới hiệu năng". Bà cô nhìn thẳng vào cô con gái bẽn lẽn một lúc khá lâu, rồi trả lời: "Khi con biết rõ việc con làm là hợp lẽ, con đừng để ý đến lời bàn tán của thiên hạ".
Chắc chắn ông đã đem cái thời gian khổ hạnh trong đời ông để đổi lấy cái mà ông ta gọi là "thành công trong sự làm ăn" đó. Chúng tôi trân trọng tặng nó cho hết thảy những bạn đương bị con sâu ưu tư làm cho khổ sở trằn trọc canh khuya, tan nát cõi lòng. Bạn muốn tôi kể vài thí dụ đặc biệt ư?
Chúng tôi hỏi nhau: Nên làm thế nầy? Hay nên làm thế kia? Hay đừng làm gì hết? Chúng tôi cáu kỉnh ngồi không yên trong ghế, đi đi lại lại trong phòng, bàn cãi trong vòng lẩn quẩn. Và khi tôi quay lại thì thường thấy người kia vuốt ve, ngắm nghía nó. Phương pháp đó được Y-Pha-nho dùng trong những buồng tra tấn và Hitler dùng trong các trại giam.