Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Ôi, cuộc đời của bác tôi. Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn.
Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi.
Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà. Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm.
Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Tôi chưa làm thế bao giờ. Có người cười toe toét.
Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.
Đã thế lại còn không chịu quay bài. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Bác không hài lòng một tí nào.
Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân.
Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.
Chứ không thở dài như những người thân… Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Càng xa em ta càng thấy yêu em.
Thế thì nổ bố đầu còn gì. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không.