Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con.
Lúc thì một vài tháng mới đến một lần. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.
Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.
Ông viết tất cả, không sửa chữa. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú.
Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Nhưng mà tôi ươm mầm. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ.
Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Có thể cháu học đêm qua. Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không.
Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu.
Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Ông lão giật thót mình: Ấm! Còn tôi, chưa đến lúc.
Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.
Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo.