vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Tôi không thích mèo.
Con sông trước mặt thật xanh và êm. Thế có phải đỡ cho cả hai không. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ.
Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Một giọt rơi xuống sách.
Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ.
Nó muốn khám phá tôi. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.
Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích.
Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.
Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính.
Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.