Còn tĩnh tâm mà viết. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm.
Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận.
Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.
Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.
Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả. Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa. Dù biết là tạm thời thôi.
Bạn có hai giọng chính. Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình.
Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi.
Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang. Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Vẫn chứng nào tật nấy.
Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó.
Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên.