Bạn đã làm thương tổn lòng tự ái, lòng kiêu căng của người ta. Và chuyện sẽ xảy ra sao? Chắc chắn là chúng tôi sẽ cãi nhau và các bạn biết cãi nhau thường thường kết quả ra sao. Biết cách phân phát chức tước và uy quyền như Nã Phá Luân, thì chúng ta cũng sẽ được những kết quả như vị anh hùng đó.
Nhưng hoàn cảnh nó thiệt là trái ngược. Xin ông tính lại, sửa lại thiệt cẩn thận, như ông là hội trưởng công ty chúng tôi vậy. Tôi sẽ chứng rõ rằng.
Những ý kiến mà bạn tự kiếm thấy, có phải bạn tin hơn là những ý mà người ta đặt trong mâm bạc để dâng bạn không? Nếu bạn hiểu điều đó là đúng mà bạn còn nhất định bắt người khác phải theo ý bạn, chẳng phải là vụng về ư? Biết khéo léo dẫn khởi vài ý rồi để cho người ta tự kết luận lấy, chẳng là khôn hơn ư? Ông bạn già kể lại: "Khi ông Lincoln nói xong rồi, ông ấy bình tĩnh hơn". Êm được trong một thời gian dài.
Có khách nào dám chỉ trích xe của anh ư, anh đỏ mặt tía tai lên, chỉ muốn nhào vào bóp cổ người ta. Lòng ghen của bà Lincoln vô lý dữ tợn, và không thể tưởng tượng được, đến nỗi chỉ cần đọc những đoạn tả những cơn giận dữ, bi thảm làm cho ông mất mặt trước công chúng, phải, chỉ cần đọc những đoạn đó, 75 năm sau, cũng còn thấy kinh tởm rùng mình. Ông đã mất ăn hoa hồng hàng ngàn mỹ kim rồi mới hiểu được chân lý đó.
Dyke, một nhà chuyên môn có danh nhất về nghề bán hàng ở Mỹ. Ông nhất định đi đường khác và bắt đầu nghiên cứu nghệ thuật dẫn dụ người. Đức Thượng đế kia mà còn đợi khi người ta chết rồi mới xét công và tội.
Sự cải cách đó rất được hoan nghênh: người ta thấy tờ báo có vô số bài hay. Có lẽ còn đổi họ xuống gói hay khuân đồ nữa là khác, để họ hết tiếp xúc với khách hàng. Phương pháp ông giản dị lắm.
Muốn vậy, phải khen y cái gì mới được. Hai người giỏi nhất trong nghề bán hàng chung nhau viết một cuốn sách về nghệ thuật dụ khách mua hàng. Ông Thomas chỉ bảo tôi rằng tôi có thiên tư về bài, và đánh bài dễ lắm, là tôi liều chơi liền.
Tôi sung sướng được ông cho biết ý kiến. Không bao giờ chúng ta dám nghĩ tới chuyện ngắt lời một ông khách sơ giao và bảo ông: "Trời đất! Xin ông đừng kể câu chuyện cũ mèm đó ra nữa!". Rockefeller cũng theo cách đó, khi ông muốn xin nhà báo đừng chụp hình con ông.
Người chủ đó không hài lòng về chị ta lắm. Đừng chỉ cho người ta thấy rằng người ta lầm lộn, đừng làm cho người ta tức giận, trái lại phải biết khôn khéo. Giường chở về nhà rồi, đứa nhỏ chạy kiếm ba nó, khoe: "Ba, ba, lên coi giường của con đi, chính con đã mua đó!".
Thiệt hiếm thấy được một người trong giới của bà, có học thức như bà lại chịu khó viết thư chỉ bảo cho những diễn giả trước máy truyền thanh; tôi mong rằng bà sẽ có lòng tốt để ý tới những bài diễn thuyết sau này của tôi nữa. Và cho tới nay, ông vẫn còn sốt sắng giúp đỡ đoàn của chúng tôi. Mới rồi, làm xong một công việc gấp, tôi gởi ông ấy coi.