Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi.
Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Hầu hết là những người sống có trước có sau. Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật.
Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy.
Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.
Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Hắn biết vì hắn đã từng.
Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ.
Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ.
Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Bịt tai lại, im lặng, là xong.
Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ.
Để không khóc, phải cười thôi. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.