Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Hoặc… Nói chung vậy thôi. Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực.
Nhưng mọi người thì khác. Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người… Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ.
Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận.
Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú.
Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ.
Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi.
Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật.
Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau.
Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ.
Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à.