Lần này bà mở toang cửa ra và hỏi: - Sao ông biết là gà tàu? - . Các bạn muốn gây thiện cảm không? Hãy làm như con Cún: Quên mình và thương người. Đứa lớn nhất tên Jim, mười tuổi, phải giúp việc trong một lò gạch: đẩy xe cát, đổ cát vào khuôn, phơi gạch.
Phương pháp đó có nên thi hành trong những giao thiệp về thương mãi không? Thì đây, ta hãy xét tới trường hợp của ông Henry G. Carnegie tức khắc trả lời: "Thì đặt là Công ty Pullman tất nhiên rồi". Và ông ta lấy làm ân hận vì sự đó lắm.
Anh biết, các em có ý tứ, cẩn thận lắm. Cho nên chỉ có mỗi cách dẫn dụ người khác theo mình là lựa cách nói sao lời yêu cầu của mình hạp với sở thích của họ và chỉ cho họ cách đạt được sở thích đó. Cha ngửng lên, giọng bất bình hỏi: "Cái gì?".
Lần lần, những câu đáp của người đó thành một chuỗi "có", ông dẫn người đó đến một kết luận mà nếu đưa ra ít phút trước, người đó đã cương quyết kích bác. Tôi vội vàng muốn trả lời bà ta rằng: "Nếu tôi đã có một lỗi về địa lý thì bà còn có một lỗi nặng hơn nhiều, là lỗi không được nhã nhặn chút nào hết". Viên thu thuế lạnh lùng đáp: "Cái đó tôi không biết.
Tôi sẽ làm cho ông đổi ý". Nhiều khi muốn cho một người mắc bệnh càu nhàu kinh niên nguôi cơn giận chỉ cần có một người kiên tâm hiểu họ, chịu làm thinh nghe họ, để họ mặc tình phùng mang, trợn mắt như con rắn hổ, phun ra ngoài cái nọc độc nó làm cho họ đương nghẹt thở. Nhưng một hôm ông Amsel dùng một chiến thuật khác, một chiến thuật mà kết quả là bán được một số hàng lớn, được thêm một khách hàng thành bạn thân của ông và sau cùng được nhiều vụ làm ăn khác nữa.
Những kẻ đó sướng hơn chúng ta nhiều lắm. Mới mười tuổi ông thấy rằng ai cũng cho tên họ của mình là vô cùng quan trọng. Nhưng khi chị lại, bà Gent nói: "Chị Nellie, hôm nay tôi kêu điện thoại hỏi bà chủ cũ của chị.
ở bên đó, ông bà có săn thú rừng không?. Chàng giãi bày tâm sự với tôi như vậy. Người ta bán cả ở đầu đường.
Ông có muốn biết tài sơn ghế của tôi không? - Trưa nay ông lại dùng cơm với tôi, tôi chỉ cho ông coi. Vô số xí nghiệp hành động như tờ báo đó. Nên ôn tồn ngọt ngào, không nên xẵng.
"Bryan thất ý lắm, khi ông hay tin rằng tôi được Tổng thống giao phó cho sứ mệnh mà ông ao ước". Anh Emile và tôi định thực đơn. Đời của ông là một bi kịch, mà như vậy chỉ do hôn nhân của ông.
Nếu là một nhân vật rất quan trọng, ông viết ngay tên nhân vật đó trên một miếng giấy, ngó kỹ nó, tập trung tư tưởng vào nó, cho nó khắc sâu trong óc. Hồi ông còn làm Thống đốc Nữu Ước, nhà khám Sing Sing thiếu người giám đốc. Bà cho rằng già nửa những cuộc tình duyên đều bất hạnh và kết luận như sau này: