Tôi hiểu, hôm trước không phải anh trông nom bữa tiệc. Nhà nghệ sĩ đó nói: "Tôi hiểu tại sao trong hàng năm trời, tôi đã thất bại. Người ta cho rằng tánh hạnh bà như vậy; bởi vì bà mắc bệnh thần kinh.
Hạnh phúc của ta không do ngoại vật đem tới mà tự tâm ta phát khởi. Và sau vô số kinh nghiệm, tôi nhận rằng cách hay nhất để thắng một cuộc tranh biện là tránh hẳn nó đi. Tại sao ư? Thì đây! Ví dụ bạn thắng đối thủ của bạn một cách rực rỡ và tỏ cho người đó thấy rằng y là một người ngu.
Bạn nên nhớ rằng Ken Dyke không hề phí thì giờ khoe sự trọng của ông ta. Bà góa và giàu đó, đã không trẻ, không đẹp, cũng chẳng tài hoa gì. Nó tự đắc được cái danh là "kẻ thù" số một của quần chúng".
Nếu bạn muốn được lòng người đó, hãy khéo léo tỏ cho họ thấy rằng ta thành thật nhận sự quan trọng của họ trong địa vị của họ. Vậy bạn tặng họ những thứ đó đi. Hồi nhỏ tôi cũng như các em, cũng thích đốt lửa trong rừng lắm.
Tôi cảm ơn họ và yêu cầu họ gắng sức một lần cuối cùng nữa. Sau khi đọc tiểu sử các danh nhân hiện đại, cậu viết thư cho nhiều vị yêu cầu họ cho biết thêm những chi tiết thuộc hồi thơ ấu mà tự điển không ghi chép. Khi chúng tôi cậy ông đi Nữu Ước, nhiệm vụ không phải dễ mà ông đã thành công được một cách đáng khen; hãng lấy làm vinh dự lắm.
Than ôi! Thực trạng khác xa những mơ mộng thiếu thời một cách độc địa làm sao! Tới mỗi tỉnh, ông đãi các cử tri một bữa cơm trưa hay cơm tối, đem hết tâm can mà bày tỏ thiệt hơn với họ, đoạn chạy biến qua tỉnh khác. - A, thầy tưởng! Thầy tưởng! Luật pháp không cần biết thầy tưởng ra sao hết.
Một bác sĩ khác, ông G. lại đem đồ án đó cho bạn bè coi. Nhưng Tổng thống Wilson nhất quyết gắng sức làm cho kỳ được.
Nếu bạn nghĩ như vậy, tôi không dám cãi. Trong một công ty bảo hiểm lớn, tất cả nhân viên phải theo lệnh này: "Không bao giờ được tranh biện". Dù sao cũng xin ông tin rằng tôi hoan nghênh sự cộng tác của ông lắm.
Lòng ghen của bà Lincoln vô lý dữ tợn, và không thể tưởng tượng được, đến nỗi chỉ cần đọc những đoạn tả những cơn giận dữ, bi thảm làm cho ông mất mặt trước công chúng, phải, chỉ cần đọc những đoạn đó, 75 năm sau, cũng còn thấy kinh tởm rùng mình. Thật đó có kết quả mỹ mãn trong công việc làm ăn không? Xin bạn hãy nghe chuyện một người vô tình mà bắt buộc phải dùng thuật ấy. Tên cậu là Edward Bok.
Cho nên cha kéo, con đẩy. còn cần phải học rất nhiều. Ai chế giễu ông rằng dùng đồ lòe loẹt vô dụng đó để thưởng những người đã nhiều lần vào sanh ra tử với ông, ông đáp: "Loài người vẫn bị cai trị bằng những đồ lòe loẹt đó".