Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Nói thì hay mà làm thì rất dở. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay.
Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…
Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ.
Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn.
Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.
Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.
Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng.
Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Bạn không muốn cãi lại.
Và bản thân họ phải tự thoát ra. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Họ ngắm nhau hồi lâu.
Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm.