Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Đều ngập trong nước mắt nhân gian. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.
Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính.
Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim.
Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết.
Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.
Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Khán giả sôi động phết.
Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt. Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa. Đó gọi là biết chơi.
Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Cơ sở lí luận này có thể tạo nên một xu thế đi hoang không? Thực tế, nó đã xảy ra đầy rẫy và có thể thấy nguy cơ lớn hơn trong nạn chảy máu chất xám.
Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn.
Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.