Và họ cũng sẽ khổ lây. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.
Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.
Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.
Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ. Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động.
Chẳng có gì đáng bực cả. Còn một ngày nữa mới tới hạn. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được.
Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm.
Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh.
Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật.
Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.
Con người luôn biết sáng tạo. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Chào chị, em cảm ơn, đi ra.