Khi thấy mệt, nên nằm sấp xuống sàn và cố vươn người ra cho thật dài. Thái độ tinh thần ảnh hưởng một cách rất sâu xa, gần như khó tin, đến cả thể lực nữa. Ngày giáp lễ Giáng sinh, tôi ở sở ra hồi ba giờ chiều và thơ thẩn trên đại lộ thứ 5 để tìm sự khuây khoả.
Trong trường hợp của tôi, công việc đóng tàu đã thắng nỗi buồn của tôi. Điều kiện thứ nhất để ngủ ngon là phải thấy được yên ổn. Cái nguyên tắc nên nhớ đi vay là nếu bạn chắc chắn sẽ trả nợ ngay, thì sẽ được tính lời nhẹ hoặc vừa phải, và bạn sẽ trả được.
Kaltenborn, nhà phê bình tin tức nổi danh trêen đài phát thanh, cũng đã có lần phải áp dụng phương sách đó. Ngay sáng mai, bạn hãy giúp những người mà bạn gặp đi. Đây là hai trang đó:
Không có một người nào lại gõ cửa cho tôi hay rằng hiện trong nước Mỹ, cứ mười người có một người bị chứng thần kinh suy nhược mà đại đa số những kẻ đó đều do ưu tư và cảm xúc bất an mà sinh bệnh. Bà Webster đáp: "Vậy bà ở chung với tôi. Tôi không buồn đóng tàu chút nào, mà cũng không buồn làm việc gì cả.
Trận Trân Châu Cảng là một bi kịch bản thương nhất trong lịch sử Mỹ, nhưng riêng đối với tôi, nó là một may mắn. Y quả đã làm việc tốt, và chúng ta đã nhầm mà buộc tội y. Tôi cám ơn Chúa đã cho tôi ăn nhiều lễ Giáng sinh rực rỡ, giữa gia đình đầm ấm, hồi thơ ấu.
Và đây là điều quan trọng mà tôi muốn kể: Cả trong khi Lowel Thomas nợ như Chúa Chổm và thất vọng chua chát, ông chỉ suy tính chớ không lo lắng. Kết quả là đến nay, các bà làm được nhiều việc hơn mà lại ít mệt hơn. Vừa mới ăn xong là ném mình xuống giường và ngủ li bì.
Thí nghiệm tai hại đó đã cho tôi một bài học tới già đời chứ?. Rồi oán trời, trách bạn, vò tai kêu đời bất công, thương thân tủi phận. "Trừ ta ra, không có cái gì làm cho ta bình tĩnh được hết".
Hồi đó bà tưởng sẽ tàn tật tới mãn đời. Bây giờ tôi đã hết nợ, gia đình vui vẻ, ba đứa con điều ngoan ngoãn, tạo được căn nhà, sắm được chiếc xe mới và có một số tiền bảo hiểm nhân mạng là 25. Một sáng kia, tôi đến Ngân hàng Thương Mại và Kỹ nghệ để vay một số tiền nhỏ làm lộ phí tới Kansas City, tìm việc làm.
Tôi tưởng tượng khu đất mênh mông trên đó bộ đội đóng rải rác, và tôi nhủ khi nào bom rớt trúng lỗ hầm nhỏ, sâu đó tôi mới chết được. Sau cùng, tôi phải vào nằm nhà thương. Nhưng họ không thèm dùng phương thuốc đó.
Nếu không thổ lộ với ai được, ta vẫn thổ lộ với Thượng Đế. Ông Nietzche đã định nghĩa "một người lý tưởng" là: "người khi bị định mạng thử thách, không những đã tỏ ra xuất chúng, mà thời thường còn thích tìm khó khăn và những trở lực để đương đầu". Muỗi bu lại làm cho ai cũng phải điên, thế mà không làm ông Charles Seifred bực bội chút nào hết.