Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Hôm sau đi thi thấy bình thường. Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền.
Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé.
Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Rồi về tủ để đồ mặc đồ.
Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử.
Cơ bản là không muốn lắm. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.
Tốt hơn là nên nhập vai. Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn.
Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi. Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi.
Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ.
Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi.
Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.