Một lần nữa, James lại bước đến bên chiếc bảng trắng. Nếu không xảy ra những rắc rối ấy, chắc tớ cũng chưa học được cách giao việc cho nhân viên sao cho hiệu quả. Áp dụng mức độ này khi bạn muốn người khác thông báo trước khi hành động để bạn kịp thời ngăn chặn những rắc rối có thể phát sinh.
Còn sau đó thì anh chỉ muốn bật ti vi lên xem trong giây lát rồi đi ngủ. Chắc chắn họ sẽ được lợi rất nhiều nếu am hiểu về nghệ thuật quản lý này. Bây giờ, khi đã rảnh rỗi hơn, anh muốn giúp mọi người tận hưởng những ích lợi từ việc ủy thác hiệu quả như anh!
Thật ra, đó chỉ là những điều hết sức bình thường trong cuộc sống, nhưng lại khiến gia đình họ cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Anh thường phải bỏ bữa sáng để đến văn phòng sớm hơn một chút, tranh thủ thời gian để cố làm hết những công việc đang còn chờ anh giải quyết. Anh cũng muốn tỏ ra tế nhị để không làm cô bị thất vọng, nhưng quả thật kết quả hoàn toàn khác với những gì anh mong đợi.
Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui. Tớ nghĩ, sai lầm mà cậu đang mắc phải cũng tương tự như chuyện của tớ, đúng không? - Cảm ơn ông, - James khẽ đáp.
Đôi lúc, anh phải thay đổi cách giải thích của mình cho phù hợp với tính cách của mỗi nhân viên. "À phải rồi!", James vừa lẩm bẩm vừa viết thêm một ghi chú khác: Anh chỉ thích tặng hoa cho em, thế thôi.
Nếu công việc cứ trôi chảy thế này thì anh sẽ mau chóng được khen ngợi, thậm chí có thể là được thăng tiến nữa. Sau tất cả những gì chúng ta đã làm, tôi không thể tin là cô lại có thể làm tôi thất vọng đến như vậy!". - Thôi cậu khỏi ngồi, tôi chỉ nói nhanh thôi.
Lạ thay, hai ông bố cũng là một đôi bạn tri kỷ. Mãi đến chiều hôm sau, tớ vẫn không nhận được tin tức gì của Jennifer, nên tớ bèn đến gặp cô ấy để hỏi thăm tình hình công việc. Cậu đã làm hết sức mình.
Đôi lúc anh bị đau cổ hay thấy đầu mình đau buốt, và anh bắt đầu cảm thấy dường như không thể đảm đương nổi công việc hiện tại. Thế nhưng làm thế nào có thể xác định phạm vi thẩm quyền cho các nhân viên của mình? Phải chăng cũng có nhiều mức độ, phạm vi thẩm quyền khác nhau? Anh nghĩ đến Josh và Jennifer, và về những công việc mà anh sẽ giao cho các nhân viên của mình. Duy chỉ có một điều là Josh đã vượt quá phạm vi thẩm quyền của mình khi giải quyết những việc mà tớ đã giao.
Bản thân James cũng biết là lần này anh sẽ thành công. Thật ra, chẳng phải họ phụ thuộc vào nhau đến mức có cùng mọi chọn lựa. - Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười.
Thật ra, chính tôi mới là người gây ra những việc đó. - Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết. Ngừng lại một phút, anh cố gắng nhớ lại những điều sau cùng Jones đã nói.