Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người. Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả.
Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.
Tôi không muốn đi đâu cả. Rồi lại đây ngủ bên em. Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó.
Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán.
Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả.
À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Độ này, bố hay nhường.
Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn.
Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí. Trinh sát phán đoán: Người quen. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú.
Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình.
Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.