Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền. Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình. Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó.
Tôi biết là tôi rất khỏe. Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt. Bạn chưa làm được gì cho họ.
Chả là hôm qua có chuyện. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác.
Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt.
Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.
Bạn không mong bác đọc lắm. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.
Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu.
Chúng tôi mò mãi không thấy. Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi.
Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được. Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên.
Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê.